[Thú Nhân Chi Không Gian Chủng Điền Ký] Chương 11

Chào mọi người, sau một tháng lười biếng ta đã trở lại, ta sẽ cố gắng up 2 chương mỗi tuần cho mọi người. hihi
☆  Giống cái

 Từ lúc Thẩm Hân xuất hiện tại đồng ruộng của bộ lạc thì những khác giống cái chỉ dám nhìn y xa xa, không dám tiến lên gần hỏi han, mọi người đều biết y là bầu bạn dự khuyết của Lạc Tư.

Hơn nữa buổi sáng y đều đến đây cùng Lạc Tư, buổi chiều trở về thì lại cùng Phỉ Tư đi cùng một chỗ, bởi vậy những giống cái khác đã ngóng chừng Thẩm Hân rất nhiều ngày, rốt cục đợi đến lúc Phỉ Tư đi vắng mới tiến đến cùng y bắt chuyện.

Thẩm Hân ngay từ đầu liền chú ý đến ánh mắt xăm soi của những giống cái này, nhưng y không rãnh chú ý đến, y cũng không muốn bọn họ qua đây bắt chuyện. Nhưng lại không  như ý nguyện, ngày hôm nay Phỉ Tư có việc không có tới ruộng được nên những giống cái này thừa dịp y ở một mình đều tiến đến cùng y bắt chuyện.

“Xin chào, ta là bầu bạn của Lôi Tư Đặc, ta gọi là Âu lạp.” Nam tử trước mặt cùng Thẩm Hân chiều cao không sai biệt lắm, ngại ngùng nói, Thẩm Hân nghĩ nghĩ, Lôi Tư Đặc? … Ác, là người duy nhất đối Lạc Tư thân mật trong bộ lạc .

“Xin chào, ta gọi là Sắt Tây.” Thẩm Hân cũng không keo kiệt cho người này một cái tươi cười, Âu Lạp tựa hồ rất dễ dàng thẹn thùng, thoạt nhìn hướng nội lại im lặng, Thẩm Hân không nghĩ đến hắn lại có dũng khí chủ động cùng y nói chuyện.

Những giống cái khác thấy Âu lạp cùng Thẩm Hân cười nói, cũng lập tức ngươi một lời ta một câu tự giới thiệu lên, nhưng là Thẩm Hân cũng chỉ là khẽ gật đầu, ngay cả tên cũng chưa nhớ kỹ.

“Sắt Tây a, ngươi đến từ bộ lạc nào?” Trong đó một cái giống cái mở miệng hỏi, Thẩm Hân thoáng liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên mở miệng nói: “Chỗ rất xa.”

“Rất xa a, khó trách…” Cái kia giống cái ý vị thâm trường nói, nhưng y không có đón lời của hắn, cái kia giống cái xấu hổ trong nháy mắt, chính mình nói tiếp: “Khó trách ngươi không biết thân thế của Lạc Tư.”

Những giống cái khác sôi nổi phụ hoạ theo, nói Thẩm Hân nhất định là bị Lạc Tư lừa, cho nên mới phải đáp ứng trở thành bầu bạn dự khuyết của hắn. Âu Lạp ở một bên nhíu mày, hắn và Lôi Tư Đặc đều là bạn Lạc Tư từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Trước đây thú nhân trong bộ lạc không chịu cùng Lạc Tư cùng nhau chơi đùa, chỉ có Lôi Tư Đặc không chê Lạc Tư, mỗi ngày đều kéo theo Âu Lạp đi tìm Lạc Tư củng chơi, Âu Lạp cùng Lôi Tư Đặc nhà ở gần nhau nên tình cảm cả hai nhà tốt lắm, Âu Lạp cùng Lôi Tư Đặc từ nhỏ đã bị gom thành một đôi.

Lôi Tư Đặc cùng Âu Lạp song thân kỳ thật cũng không vui khi bọn hắn tiếp xúc với Lạc Tư, nhưng là Lôi Tư Đặc nhận định Lạc Tư là bằng hữu, cho nên không để ý trong nhà phản đối, cứ theo lẽ thường cùng Lạc Tư bảo trì lui tới.

Bởi vì dạng này, hôn sự giữa hắn là Âu Lạp thiếu chút nữa thất bại, cũng may Âu lạp cùng Lôi Tư Đặc cảm tình ổn định, hơn nữa Âu lạp tuy rằng hướng nội thẹn thùng, nhưng tính cách kiên nhẫn cùng chấp nhất, nhận định Lôi Tư Đặc liền không hề thay đổi, cuối cùng cũng thuận lợi cùng Lôi Tư Đặc kết làm bầu bạn.

Sau khi kết làm bầu bạn, hai người dọn ra ở riêng mà nhà của bọn hắn cách  nhà Lạc Tư rất gần, lúc này  nghe nói Lạc Tư mang về tới một giống cái, không chỉ Lôi Tư Đặc cao hứng, ngay cả Âu Lạp đều thật cao hứng.

Bởi vì Thẩm Hân vừa tới không bao lâu liền sinh bệnh , Âu Lạp không tiện tìm tới cửa đi quấy rầy, đợi đến lúc Thẩm Hân thật vất vả dưỡng tốt bệnh, hơn nữa bắt đầu đến đồng ruộng thì Âu Lạp liền tính toán cùng y trở thành bằng hữu.

Chính là những giống cái này mỗi lần đều lôi kéo hắn không rời, bình thường Thẩm Hân lại đi cùng Phỉ Tư cho nên Âu Lạp cũng ngại, dù sao song thân của hắn cùng Phỉ Tư quan hệ không tốt lắm.

Ngày hôm nay thật may Thẩm Hân một mình một người, Âu Lạp cố lấy dũng khí đi ra phía trước, cùng Thẩm Hân thành công chào hỏi, không nghĩ tới những giống cái khác lại bắt đầu nói xấu Lạc Tư.

“Các ngươi… Đừng loạn nói.” Âu Lạp khó khăn phản ứng lại, nhưng là những giống cái này căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục tại trước mặt Thẩn Hân nói xấu Lạc Tư, trong đó một cái giống cái thậm chí mở miệng nói: “Sắt Tây, bộ lạc chúng ta còn có rất nhiều thú nhân cường tráng, ngươi nhanh chóng đổi một người khác đi.”

“Nga? Thú nhân cường tráng? Rất mạnh sao?” Thẩm Hân thản nhiên mở miệng hỏi, mặt khác giống cái vừa nghe, nhãn tình sáng lên, còn tưởng rằng Thẩm Hân thật sự muốn đổi lại bầu bạn, sôi nổi bắt đầu thổi phồng huynh đệ của mình.

“Có thể đánh thắng Lạc Tư rồi nói sau.” Thẩm Hân sau khi nghe xong lạnh nhạt nói, liền lôi kéo Âu Lạp rời khỏi, những giống cái bị Thẩm Hân bỏ lại, sắc mặt nhất thời có chút nhục nhã.

“Sắt Tây, ngươi thật lợi hại, một câu liền làm cho bọn họ câm miệng.” Đi xa Âu Lạp còn tại liên tiếp quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ đứng hình tại chỗ, liền sùng bái đối với Thẩm hân nói.

“Cái này gọi là nhất châm kiến huyết*.” Thẩm Hân dương dương tự đắc nói, Phỉ Tư chính là đem thân thế Lạc Tư kể lại một lần, vì sao bộ lạc như vậy không thích Lạc Tư, nhưng lại không đem hắn đuổi đi?

(*) lời nói trúng tâm tư

Còn không phải vì Lạc Phi cùng Lạc Tư có thực lực mạnh, Bộ Lạc cần năng lực của bọn họ nên mới có thể vượt qua hàng năm thú triều, đương nhiên không phải dựa vào hai người bọn họ là có thể, nhưng là hai người bọn họ tuyệt đối là chủ lực.

Cho nên những thú nhân này tuy rằng không chấp nhận Lạc Tư, nhưng cũng không cách nào đem hắn đuổi khỏi bộ lạc, vừa rồi này giống cái này tự thổi phồng huynh đệ mình mạnh bao nhiêu, lợi hại bấy nhiêu nhưng là ở trước mặt Lạc Tư đều chưa đủ nhìn.

Lạc Tư tuy rằng bộ dạng không phải cường tráng, nhưng là sức chiến đấu tuyệt đối là mạnh nhất, Thẩm Hân nghĩ thầm, có lẽ là năng lực của Bạch Hổ tộc đi, dù sao Bạch Hổ trong thế giới của y chính là một trong Tứ Linh Thú* nha.

(*) Tứ Linh Thú: gồm Thanh  Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ

“Sắt Tây, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, Lạc Tư tốt lắm.” Âu Lạp nghĩ nghĩ, vẫn là thay bằng hữu của mình nói tốt cho y nghe, hắn sợ Thẩm hân bị những giống cái này ảnh hưởng tới.

“Ta biết, ngươi đừng lo lắng, các ngươi để ý huyết thống cùng màu lông, với ta mà nói hoàn toàn không có vấn đề gì.” Thẩm Hân cười mị mị trả lời, Âu Lạp kinh ngạc nhìn Thẩm Hân, không nghĩ tới y biết hắn đang nghĩ gì.

“Có lẽ ngươi rất khó tin tưởng, nhưng địa phương ta ở lúc trước, màu trắng thường đại biểu cho thuần khiết cùng chính trực, mà màu ta thích cũng là màu trắng.” Thẩm Hân cười nói.

“Vậy là tốt rồi, Lạc Tư có thể gặp được ngươi, là may mắn của hắn.” Âu Lạp thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng hắn không thể lý giải Thẩm Hân vì sao lại thích màu trắng, nhưng là hắn cho rằng thích màu trắng chính là thích Lạc Tư, vì vậy rốt cục có giống cái thích Lạc tư nên hắn rất vui vẻ.

Kỳ thật Lạc Tư đã sớm qua tuổi kết bầu bạn, nhưng là trong bộ lạc không có một người nào, không có một giống cái nào thích hắn, cho nên Lạc Tư mới luôn luôn độc thân, hiện tại hắn và Lôi Tư Đặc rốt cục không cần tiếp tục thay Lạc Tư lo lắng, Sắt Tây thoạt nhìn là một giống cái tốt, y và Lạc Tư sẽ thực hạnh phúc.

“Sắt Tây, ta cùng Lôi Tư Đặc ngụ ở nơi đó, nếu rảnh có thể tới nhà của chúng ta ngồi một chút.” Âu Lạp cùng Thẩm Hân đi trở về nhà Lạc Tư, chỉ vào một gian nhà đá cách nhà Lạc Tư không xa nói.

“Được, hôm nào ta sẽ ghé qua.” Thẩm Hân cười cùng Âu lạp tạm biệt, không nghĩ tới gian nhà đá kia chính là nhà Lôi Tư Đặc, y còn đang lo lắng có hay không tìm thời gian đi bái phỏng hàng xóm đâu.

         Sau khi vào nhà, Thẩm Hân đi đến ao nước sau nhà, ao là Lạc Tư đào giúp y, bên trong nuôi cá, có một số là Lạc Tư bắt về, một số là Thẩm Hân từ không gian lấy ra.

Thẩm Hân nhìn nhìn, phát hiện cá Lạc Tư bắt về đều chết hết, y nhíu mày đem cá bỏ đi, sau đó lại từ không gian bỏ thêm cá vào.

Cá chết có nhỏ có lớn, Thẩm Hân đem chôn bọn chúng ở mảnh đất sau nhà, lúc sau trở lại phòng bếp, tiến vào không gian bắt thêm vài con cá, bắt đầu chuẩn bị nấu canh.

Từ khi Thẩm hân bắt đầu làm ruộng đến giờ, liền có một loại cảm giác hòa nhập vào bộ lạc, trong lòng dâng lên một lòng tin tưởng, để cho y không cách nào nữa không để tâm đến, càng thản nhiên để Lạc Tư tiếp tục hầu hạ y.

Nguyên bản lúc đầu y cảm giác mình tới làm khách, hiện tại y đã chân chính sinh hoạt tại nơi này, cho nên cũng sẽ bắt đầu giúp đỡ Lạc Tư xuống bếp hoặc là làm việc nhà, bất quá Lạc Tư rất ít để cho y động thủ.

Thẩm Hân cũng chỉ có thể làm khi Lạc Tư không có ở nhà, giúp hắn chuẩn bị bữa tối, đợi đến lúc Lạc Tư trở lại sẽ một mình hắn ôm lấy mọi việc trong nhà, nhường Thẩm hân cảm thán, y thật sự là gặp được một nam nhân tốt.

Thẩm Hân cảm thấy chỉ cần yêu Lạc Tư là có thể hoàn thành mọi chuyện dễ dàng, bất luận là bề ngoài hoặc là cá tính, rồi đến thái độ đối đãi bạn lữ, Lạc Tư thỏa mãn tốt đến không người nào có thể xoi xét.

Cho nên y bắt đầu mặc kệ lòng mình sa vào, y nghĩ nếu là Lạc Tư nguyện ý không để ý chuyện y không thể sinh đẻ, y cũng nguyện ý cùng Lạc Tư cùng nhau tạo một gia đình chỉ thuộc về hai người bọn họ.


3 bình luận về “[Thú Nhân Chi Không Gian Chủng Điền Ký] Chương 11

Bình luận về bài viết này